Lai Châu cần lắm một tấm lòng

Thế Giới Gạo Việt 10/07/2018

Ngày 24/6 vừa qua Lai Châu đã bị ảnh hưởng bởi lũ quét, hậu quả khá nặng nề, nhiều ngôi nhà sụp đổ, nhiều người mất tích, các gia đình sơ tán chỗ ở, sinh hoạt thiếu thốn, vùng bão lũ bị cô lập, nhiều tuyến đường sạt lở, chia cắt hoàn toàn vùng bão lũ.

Nhiều tuyến đường sạt lở, khó khăn đi lại

Nhiều ngôi nhà bị sập, chỗ ở bà con dân làng không còn

Đường xá bị ảnh hưởng bởi lũ, khó khăn việc đi lại

Đứng trước tình trạng Lai Châu, chính quyền địa phương cùng các nhóm, đoàn thể tổ chức, doanh nghiệp hướng về vùng bị lũ lụt động viên, thăm hỏi hỗ trợ bà con trước hoàn cảnh khó khăn hiện nay. Lên đấy tận mắt chứng kiến cuộc sống bà con chúng ta mới có thể thấy hết được khó khăn của bà con vùng lũ mà vô tình rơi nước mắt lúc nào không hay.

Những bạn trẻ, những câu lạc bộ, đoàn thể với tinh thần nhiệt huyết, tấm lòng của mình , không ngại đường xá khó khăn, đi lại vất vả tiến về vùng lũ, mang tình đồng bào sưởi ấm cuộc sống bà con, người dân nơi đây.

Trao phần quà hỗ trợ bà con để sinh hoạt

Những vật dụng cần thiết cho bà con vùng lũ


 

Vượt qua đoạn đường bùn lầy đến với bà con

Nụ cười của bà con trước tấm lòng của đồng bào

Đường xá khó khăn không thể cản trở...

.... mọi người mang tình thương đến với nhau

Dưới đây là câu chuyện của một trong những nhóm tình nguyện lên Lai Châu:

NHẬT KÝ MỘT CHUYẾN ĐI CỨU TRỢ Ở LAI CHÂU

* Lời tựa:
Chúng tôi - bằng nhiệt huyết tuổi trẻ mà người ta hay gọi là sự liều mạng của những kẻ điên khùng - đã hoàn thành một nhiệm vụ tưởng chừng Bất Khả Thi, một cách tạm gọi là tốt nhưng vẫn chưa được mãn nguyện. 
Cho dù đây không phải chương trình hoành tráng, vĩ mô được pr rầm rộ. Cũng chẳng cờ giong trống mở phô trương trên báo chí, truyền hình. Bởi chúng tôi không phải những kẻ cầu danh trục lợi, đục nước béo cò. Chúng tôi chỉ là những người bình thường biết yêu thương đồng loại và muốn sống cho ý nghĩa. Và còn bởi sự tín nhiệm, tin cậy của những tấm lòng vàng đã sẵn sàng nhường cơm sẻ áo, gửi gắm trông cậy vào chúng tôi - thay họ đem niềm vui đến cho những mảnh đời bất hạnh. Đó là sự hy sinh thầm lặng, có mồ hôi nước mắt và đôi khi là sinh mạng khi nguy hiểm cận kề. 
Tự hào, hãnh diện, sung sướng, hạnh phúc...cụm từ miêu tả chính xác tâm trạng của chúng tôi lúc này, khi đã trở về nhà an toàn và khỏe mạnh. 
Điều đầu tiên phải cảm tạ những trái tim yêu thương, nhân ái của mọi người đã chung tay góp phần tạo lên kỳ tích. Bằng sức người, sức của và cả sức mạnh tinh thần luôn đồng hành cùng chúng tôi để những món quà cứu trợ thiết thực đã được trao tận tay bà con vùng bị thiên tai xã Nậm Pì - huyện Nậm Nhùn - nơi bị lũ cách ly của tỉnh Lai Châu.
Cùng với Trung Tâm Đào Tạo Tài năng trẻ Việt Nam, CLB thiện nguyện Trung Tâm hoạt động thanh thiếu niên tỉnh Lai Châu, CLB thiện tâm Hà Nội. Được sự hỗ trợ của các cấp Lãnh đạo tỉnh Lai Châu và sự giúp đỡ của đoàn thanh niên, công an, bộ đội địa phương; chúng tôi đã vượt qua mọi chướng ngại vật để đến chia sẻ chút tình người với bà con đang chịu nhiều đau khổ:
1,4 tấn gạo, 200 thùng mì tôm, 100 phần quà (trị giá 500k mỗi phần) gồm có: chăn màn, khăn mặt, xoong nồi, xô chậu và nhu yếu phẩm...đã được trao tận tay các hộ gia đình. Ngoài ra đoàn còn trao cho xã 20 triệu đồng để xây dựng khu vui chơi, sinh hoạt cộng đồng sau khi đời sống người dân nơi đây được ổn định lại, tặng thuốc cho trạm y tế xã. Đoàn còn đến bệnh viện đa khoa tỉnh Lai Châu thăm hỏi, động viên và tặng quà cho 2 cháu bé gặp nạn trong đợt lũ, tặng mỗi cháu 1 triệu đồng. Tặng sữa, bánh kẹo, đồ chơi, quần áo... cho tủ hàng 0đ dành cho người nghèo của bệnh viện tỉnh.

1- Khởi hành:
Trời mưa tầm tã suốt đêm đến tận lúc đoàn khởi hành đưa hàng hóa xuống vùng bị lũ. Sốt ruột vô cùng, chúng tôi hội ý chớp nhoáng để đưa ra những phương án khi cấp bách. Chặng đường gần 100km từ trung tâm thành phố xuống huyện Nâm Nhùn quá nguy hiểm khi mưa lớn và bị sạt lở nhiều, nhưng cũng không thể không đi khi bà con dưới đó đang ngóng chờ từng giờ, từng phút. Thôi thì liều, cứ đi rồi tới đâu hay tới đó,.. Mọi người chỉ thầm cầu ông Trời thấu hiểu tấm lòng thiện tâm mà phù hộ cho công việc thuận lợi. Các bạn phụ trách Trung tâm hoạt động thanh thiếu niên tỉnh Lai Châu, đồng thời phụ trách cả CLB Thiện nguyện đã lo hậu cần rất chu đáo cho chuyến đi khi xuống xã gồm: bánh chưng, giò chả, lương khô, nước uống, sữa và cả áo mưa cho đoàn. 
Những chiếc xe lầm lũi nối đuôi nhau dưới mưa, mọi người đều chung một tâm trạng lo lắng nhưng không ai nói ra. Nhìn chiếc xe tải chở hàng nặng cồng kềnh nghiêng ngả trong gió mưa mà cứ thót tim. Đúng là thành tâm đã động lòng trời, khi chúng tôi đến trạm tập kết hàng thì trời ngớt, chỉ còn mưa lây phây. Các cán bộ xã, đoàn thanh niên, công an...đã đợi sẵn đoàn để hỗ trợ vận chuyển hàng vào trung tâm xã. 
Thú thật, tôi là người đã đi rất nhiều nơi. Chứng kiến bao nhiêu biến cố và tham gia, tổ chức các chương trình từ thiện khá nhiều, nhưng chưa bao giờ cảm xúc bị đẩy lên đỉnh điểm như lần này. Khi xuống hàng, tôi ghi hình trực tiếp mà xúc động đến nghẹn lời. Những món quà là tâm huyết, tình cảm của mọi người đã cập bến an toàn và sắp được trao tận tay bà con. Dù biết rằng quãng đường gian nan nhất bây giờ mới bắt đầu, khi phải cuốc bộ vượt qua hàng chục cây số đường rừng núi sạt lở, trơn trượt và lầy lội.

2- Treckking:
Hò nhau cố lên, có bạn tình nguyện viên còn đeo theo cả loa blutooth mini để mở nhạc cổ vũ đoàn. Chúng tôi ai nấy đều hạ quyết tâm cao chinh phục cung đường. Hàng hóa đã được các đoàn thể địa phương dùng xe máy chuyên nghiệp quấn xích như xe tăng tải hỗ trợ, người dắt người đẩy chả khác bộ đội ngày xưa hành quân là mấy. 
Qua km đầu tiên còn dễ thở, đến cây thứ hai thì chúng tôi bắt đầu dò dẫm từng bước trên những khúc đường sạt lở, trơn trượt đến kinh người. Nhìn vết xe xích trượt dài trên đường ngoằn ngoèo mà nổi hết gai ốc. Phải là những tay lái siêu hạng và cực kỳ quả cảm mới dám liều dấn thân vào đây. Đẩy được cũng là cả một kỳ tích chứ chưa nói đến đi. Qua được 2km thì đã thấm mệt. Có những đoạn dốc trơn trượt như đổ mỡ, mặt đường bị xẻ tan nát, chúng tôi phải bẻ cả cành cây để chống và túm vào các khóm cây bên đường để đi. May mà trời đã hửng nắng và mặt đường khô se rất nhanh. Mọi người mồ hôi chảy như tắm, áo quần ướt đẫm. Ai nấy mặt mũi tái mét nói không nên lời, sau khi có anh đã bị giáng cả người xuống đất. May không sao. Lâu lâu, chỗ nào bằng phẳng là mọi người lại hú nhau ngồi nghỉ, để uống nước cho đỡ khát và vài câu chuyện tiếu lâm xốc lại tinh thần - yêu thế chứ. Mừng là chỉ có một chị lớn tuổi bỏ cuộc ngay từ đầu nên không ảnh hướng tiến độ của đoàn.

2- Trao yêu thương để nhận lại yêu thương:
Hàng được chuyền tay nhau vào đến trung tâm xã, bà con ở 3 bản xa nhất bị lũ cách ly là: Pá Sập, Pá Đởn và Ma Sang đã có mặt đầy đủ ngồi dưới trời lúc này lại bắt đầu mưa nhỏ đợi chờ. Những thân hình nhỏ bé quắt queo, đen đúa chỉ như những đứa trẻ 13, 14 tuổi còi xương; áo quần lấm lem bùn đất, vài người có bộ quần áo mới chắc vừa được tặng sau trận lũ vừa rồi. Những gương mặt tiều tụy ngơ ngác đến tội nghiệp mà chúng tôi không khỏi xót xa.
Họ đều là người dân tộc Mảng - một dân tộc đang có nguy cơ biến mất khỏi danh sách các dân tộc thiểu số VN. Họ sống ở nơi cách xa môi trường văn hóa, văn minh nhân loại nên hầu hết đều không biết chữ, không biết tiếng Kinh. Rất nhiều người còn không biết ngay cả tên, tuổi mình. Cuộc sống của họ là đói nghèo di truyền từ đời này qua đời khác nên dân số ngày một ít đi. Sau trận lũ kinh hoàng vừa qua đã biến họ từ nghèo đói trở thành trắng tay luôn. Khi ông chủ tịch xã kêu tên bà con lên nhận hàng cứu trợ, nhiều người đứng ngay cạnh mà còn không biết tên mình. Đến nỗi trưởng bản còn phải lôi lên để nhận. Tất cả họ đều lặng lẽ chờ, không ồn ào nhốn nháo. Ai nhận xong hàng thì lại ra phủ áo mưa ngồi đợi nhau để cùng về. 
Tôi hỏi mãi cũng tìm được một hai người biết tiếng Kinh để phỏng vấn. Vừa nói chuyện với họ mà nước mắt tôi vừa rơi, khi nghe bà con bảo "Có", "Vui chứ" vì nhận được phần quà, tôi phải cố kìm nén để trọn vẹn câu chuyện. Đến bây giờ cảm xúc ấy vẫn còn nguyên trong tôi. Thương đến nghẹn đắng trong tim, thương lắm không biết làm sao, mà bất lực...bởi những gì mình có thể đem đến cho họ là quá ít ỏi, quá bé nhỏ.
Rồi từng tốp người kéo nhau ra về, có nhà đem cả con cái theo để phụ xách đồ. Sau thời gian quá dài nhịn đói trèo đèo, lội suối đến nhận cứu trợ, ai cũng tỏ vẻ mệt mỏi vì đói và khát khiến chúng tôi không thể kìm lòng, đem hết lương thực dự trữ của đoàn để phát cho họ. Chúng tôi nhìn nhau hối hận và cảm thấy có lỗi vì đã không thể đem từng phần quà đến tận chỗ họ ở. Lực bất tòng tâm, số lượng hàng quá lớn và đường vào từng khu bà con ở rải rác rất xa, toàn là hai ba chục cây đường rừng núi khó đi, trừ khi có trực thăng cứu hộ như ở nước ngoài trợ giúp. Đến được đây cũng là hết sức cố gắng rồi.

3- Lời kết:
Tạm biệt bà con dân tộc Mảng để ra về, chúng tôi buồn vui lẫn lộn. Vui vì đã hoàn thành sứ mệnh cao cả mà anh chị em, bạn bè, các Mạnh Thường Quân đã tin tưởng trao cho. Buồn vì chưa giúp được gì nhiều cho họ. 
Về đến thành phố Lai Châu thì đồng chí Bí thư huyện ủy gọi điện hỏi thăm và báo tin: Đoàn đi được một lúc thì dưới đó lại mưa lớn, quãng đường chúng tôi mới đi qua bị sạt lở mạnh. 
Ơn Trời đoàn an toàn rồi, nhưng còn bà con dưới đó lại tiếp tục chịu nạn.
Chỉ mong sao Nhà nước và các cấp chính quyền sẽ quan tâm và có chế độ ưu đãi, hỗ trợ cho họ nhiều hơn. Không chỉ nơi đây mà ở đâu trên đất nước Việt Nam này cũng vậy. 
Mong tất cả mọi người chúng ta hãy yêu thương, đùm bọc nhau nhiều hơn. Ai cũng chỉ sống có một lần. 
Trao cho nhau niềm vui, nụ cười để thấy cuộc đời ý nghĩa./.

Đọc mà cảm thấy rưng rưng nước mắt lúc nào không hay! Cầu mong sao bà con nơi đây vượt qua khó khăn để có thể  sớm ổn định cuộc sống!

 

 

Chia sẻ :

Viết bình luận của bạn